Translate

Thứ Ba, 23 tháng 7, 2013

Câu Chuyện Báo Thù (truyện ngắn)




Câu chuyện bắt đầu tại một phòng mạch tầm thường ,một tỉnh nhỏ, một ngày cuối tuần.

Người Bác sĩ trẻ trở nên hăng hái  làm việc :  sau bữa cơm trưa , ông sẽ đưa bà mẹ đi nghỉ tại  bờ biển ,cách tỉnh họ ở  độ 1 giờ xe hơi.
Cô thư ký , ngoài  việc trả lời điện thoại khách hàng , hay định giờ hẹn cho tuần sau , đương ngồi đánh móng tay , thỉnh thoảng  sửa lại  nhan-sắc ,hay phục sức.
Hết việc là cô sẽ đi chơi với người bạn trai.Cô sốt sắng  đón khách đến , tiễn khách đi, với một nụ cười  thương mại.
Phía khách hàng : một bà sang trọng, tuy đến sau nhưng muốn vào trước -chắc là quen biết gia đình bác sĩ, hay cũng vì thói quen không muốn đợi ?- mặc sự phản đối của một thiếu phụ  khác đi với một em bé đợi  trước.
Duy có một lão già – đến  từ khi  phòng mạch mới mở- là vẫn điềm tĩnh chờ đợi . Có khi còn  nhường cả lượt mình cho bất cứ ai muốn  vào ,lấy cớ là không bận,  nhiều thì giờ.
Thật ra lão rất ít thì giờ : lão đương tính toán lung tung , nghĩ cách nào để có thể giết ông bác sĩ một cách êm thấm và nhanh nhẹn  :
      - bắn bằng súng lục ? thì  tiếng nổ làm ồn , tuy  có gắn ống diệt/giảm âm mang theo.
      - đâm bằng dao găm ?  máu me lôi thôi : nạn nhân nếu chưa chết thì sẽ hô hoán lên !
      cách khác là dùng ống gaz đem theo , sịt cho địch thủ ngất đi , ; rồi sẽ ra tay hành động.
 (lão bực mình  là sao bây giờ mới nghĩ ra kế này,  tuy đã  có sửa soạn  kỹ  !)
      - có lẽ chỉ còn cách bóp cổ là tiện . ( hai bàn tay sắt của lão – công phu tập luyện lâu năm !)…Muốn vậy , hắn phải là người khách hàng cuối cùng.
Tại sao  lại có dự định điên rồ như vậy ? Thiếu gì cách lấy tiền của kẻ khác ?

 Ai lại không đâu đi gây án mạng ? Hay nếu có sự gây gỗ gì với người ta  thì đưa nhau đến pháp luật là cùng ?   Chắc lão phải có sư gì uất ức lắm ?

«  Mà sao không tức được ?…»,lão nghiến răng nghĩ tới dĩ vãng , tới hồi xa xưa ….(cả một quãng đời  lão  hiện ra trong đầu  như một phim truyền hình  TV) : hồi  mà   hai người – lão, A và người Bác sĩ B ,  nạn nhân tương lai này của lão-,. Hồi đó còn nhỏ,chưa có oán thù .Những ngày đẹp nhất của đời lão,của hai người : cùng ở chung  phố , cùng học chung  trường… năm tháng có nhau . Hai đứa đối xử ,thân mến như anh em. .Chỉ khác biệt là nhà hắn nghèo ; còn nhà  B thì giầu nhất nhì khu  phố ….
Khi lớn lên , họ cùng  theo đuổi về Y khoa,với hoài bão « giúp ích cho nhân loại. » ( !)
Tuổi trẻ là thế,nhiều thiện chí , một lý tưởng.Cũng không nên ngạc nhiên.
Cuộc sống đương yên lành …Bỗng đâu có biến chuyển.
La Fontaine nhà thơ ngụ ngôn Pháp, đã nói :
« Deux coqs vivaient en paix ;  une poule survint ! »,
  ( tạm dịch : « Hai anh  Gà Trống sống an nhàn
« Chợt đâu chị Mái bỗng đi ngang ! »…)
Cho nên hãy xem tiếp những biến chuyển dưới đây :
Nàng  C., một  nữ  sinh đẹp,từ đâu xuất hiện.Nàng con nhà giầu, nề nếp, học giỏi  
khá kiêu ngạo.Sự tình cờ khiến 3 người cùng học một khoa ,hợp một  tổ .Những năm
tại đại học, họ đều có bên nhau. Hăng hái học tập , nâng đỡ nhau và dần dần đi đến
chỗ thân thương ,tình ái khó tránh.
Tới đây câu chuyện đã đượm mầu « sự tich Trầu cau » :hai chàng cùng yêu một nàng.
Nhưng kết quả hơi khác : nàng biết lèo lái , lợi dụng cả sự tốt lành của hai tình địch :
tính tình phóng khoáng ,dư dả của B ;  sự cần cù chăm chỉ ,tận tâm  của A.  
 Một  tình sử theo kiểu phim ảnh  Jules và Jim ( Fr. Truffaut) mới mẻ : nàng yêu cả hai chàng.…
Thế rồi chiến tranh  đến  .Tưới lửa và máu lên đất nước,phân tán  mọi gia đình.
Hoàn cảnh còn trớ trêu đặt mỗi người, A và B , một phía chính trị khác nhau.
Còn cô C  theo gia đình lưu lạc nơi nào,không ai biết. Chỉ biết là trươc khi vội vàng từ gĩa , cô C cho hai chàng biết là cô đã có mang (!) . Với ai ? Chỉ mình cô biết !….
_ »Thưa Bác… ! » , cô thư ký tươi cười mời, kéo  lão  về hiện tại ; rồi đẩy lão qua một tấm cửa gỗ , bao bọc thật dầy , ít nghe được tiếng động cả trong lẫn ngoài. Điều này làm lão yên tâm , mạnh dạn  vào phòng bệnh
.Cảm tưởng đầu tiên của lão là sự ngạc nhiên  : người  tiếp   không  phải thằng cha B , kẻ tử thù của lão !
Trước mắt là một  bác sĩ trẻ  , cao lớn ,  dáng điệu một người  mới  hành nghề , nhưng có vẻ đàng hoàng  , đứng đắn .
_ »Uả , không phải là ông B sao ? ! » lão thất vọng kêu lên , thấy dự định của mình đang trôi theo giòng nước ! rồi chua chát nghĩ là có lẽ đây là một đồng nghiệp thay cho B ít ngày ?
Lão tự trách mình là đã không điều tra kỹ lưỡng !
-Dạ không ,  bác sĩ trẻ trả lời  , ông B không có đây , cháu…thay Ông ta.
_ Thế khi nào ông về ? lão hỏi vậy và đang tìm cách rút lui , tự hứa  là khi khác quay lại tiếp tục công việc  tối tăm này…Nhưng muộn rồi : cô giúp việc , tự dưng đẩy cửa vào để hỏi xem bác sĩ có cần cô nữa không ? (ai cũng biết là cô  đang muốn đi về gặp bạn trai ) .
_ »Thôi được , cô cứ về đi ,  mặc  tôi lo … »  bác sĩ trẻ  trả lời , thông cảm.
Ở đây có hai người đồng ý sung sướng : cô và lão !
_A ra thế ! ( Lửa  giận  bừng lên : thằng B này , không những đã chiếm đoạt người tìnhcủa ta , đã làm dĩ vãng của ta thành tro bụi , giờ đây lại an nhàn đi nghỉ ngơi và còn giao phó phòng mạch cho người thay. ! )

._ vậy khi nào ông B về ? Lão nhắc lại ,  nóng nẩy.

  _Dạ , Ba cháu vừa... mất  năm rồi !
Đến đây lão hoàn toàn thất vọng : thế là bao năm đeo đuổi chân trời , góc biển mới tìm được tăm tích của B để cho hắn phải đền những điều đau đớn này hắn đã làm lão khổ sở  (!) .
 Thì giờ đây thằng cha này lại …chết rồi !
Nhưng  thôi, đã chết thì chót  (cũng có thể nói ngược lại) ta sẽ làm cho con cháu nhà nó phải khổ sở , cũng như những đ iều mà hắn đã  đối sử với ta trước đây
Thế là lão liền rút khẩu súng  lục mang theo , rồi chĩa về  phía người B/S trẻ .
Sau lúc sửng sốt , cậu này bình tĩnh hỏi lão : « ... Bác muốn  gì   ? Bác cần tiền thì cháu đưa , đồng bào với nhau , Bác làm gì kỳ vậy ? » (giọng B/S trẻ đã trở nên hững hờ)
 « – không cần lấy tiền!  và…  hãy nghe đây … » (lúc này lão cũng hết lễ phép).
Thế là bằng một giọng thiểu não lão kể cho người B/S trẻ nghe dĩ vãng đời mình …
Nào là ông B là người không tốt (khác với hồi trẻ,bây giờ lão nghĩ thế) , đã chiếm đoạt vợ hắn (điều này cũng sai : cô C đã yêu và lợi dụng cả hai người ) , nào khi chiến tranh đã tố cáo lão ; vì vậy lão phải vào tù (thử hỏi nếu tình thế đổi ngược , lão có để người không cùng chí hứơng với mình yên không ?) ,v…v… và   v…v

Mai Thế Đức (Paris.France)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét