Translate

Thứ Năm, 25 tháng 7, 2013

BỎ ĐI TẤT CẢ

BỎ ĐI TẤT CẢ

MAI THẾ ĐỨC

Trước sau rồi cũng ra di,

Tiếc thương , lưu luyến làm chi cuộc đời ?
Tôi đã bán đi chiếc xe hơi

Với nhiều mã lực , dáng tuyệt vời ,

(niềm ham, ghen, muốn bao nguời khác

Cho tới ngày nay) : chẳng muốn chơi.



Tôi đã cho đi đến cả 100

Các chồng sách cũ thủa xa xăm

Những tài liệu quí gom góp lại

(Mua , nhận , hay quên-trả )nhiều năm


Tôi đã đốt đi những tấm hình ,

Các cô bạn gái lúc tuổi  xanh.

 (Tình yêu chỉ đẹp trong di vãng
 Hay ở trong đầu ,lúc mới tinh).
Tôi đã  đi những   bức thư

 Góp gom tích  trữ , lúc vô tư

Vui , buồn ,hờn giận hay đáng giá

 Những lưu-niệm  cũ ,  thật hay hư  ?

Tôi muốn lánh xa cả mọi bên

 Bạn bè thân thuộc , các ngừơi quen

Quên đi tên gọi , quên  địa chỉ

Những người gặp gỡ lúc thanh niên

Tôi đã phá ngang những  công trình ,

Những đồ-án cũ , những mô-hình

Những điều dự định , nhiều ảo-ảnh

Đã, với thời gian , tạo nên hình
Tôi đã diệt tan những ước mơ

 Những niềm mong-muốn lúc còn thơ,

  “Địa Ngục chứa đầy  nhiều Thiện-chí” 

 Ấm no , Hạnh Phúc : thực hay mơ ?

 Tôi cô’ quên đi những oán thù
 Những điều yêu , ghét , những âm-u
Cần ra ánh sáng , cần giải quyêt …

 Để được  trở thành một…thầy tu (!)

Tôi đã sang tên cả căn nhà

-Định khi làm việc, ở đến già-

Cho con , cho cháu  theo luật pháp

 Có quyền được hưởng, đủ giấy tờ,
Tôi đã hết tin ở Thánh-Thần,

Ở bao Đạo-Lý , ở Siêu Nhân

Bao Anh Hùng nữa , baoThuyết Lý, 

Để tự tin TÔI , Một Tấm Thân.........

Tôi muô'n trước khi buông hai tay

Bỏ đi hêt cả : những đắng cay

Những buồn, đau đớn, hay vui suớng ,

Đã đến với tôi cuộc đời này.

 Paris  mùa Xuân 2003

Chú Thích


Một bài thơ tuyệt vọng ?...Một di chúc , có tính cách tự  hủy ?

Không , tôi kết luận  bài thơ này , sau nhiều nhận xét , học hỏi, như một nhân sinh quan về :


 (thời gian cuộc sống):

Tháng ngày hối hả, đời người ngắn ngủi, thoáng chốc đã già.

Qua một ngày mất một ngày

Qua một ngày vui một ngày

Vui một ngày lãi một ngày

                                Quãng đời còn lại càng ngắn thì càng phải làm cho nó phong phú”
(tuổi già)

Tuổi già, tâm không già, thế là già mà không già;

Tuổi không già, tâm già, thế là không già mà già.

Nhưng xử lý một vấn đề thì nên nghe già. (kinh nghiệm)

Chất lượng cuộc sống của người già cao hay thấp chủ yếu tùy thuộc vào cách tư duy,
(tiền tài,-danh vọng ) :

...trông lên thì chẳng bằng ai ; nhưng nhìn xuống , cũng thấy có hơn người khác thật...

Như vậy phải nói đến tiền bạc: già đời rồi mà cũng không nói được là giầu. Cái đó vô biên.

Trong khi làm việc ,cũng có cơ hội làm giầu mà không làm được , cũng có nhiều lẽ :
1) không biết làm giầu ( thiếu khả năng , cơ hội)

2) không dám làm giầu : tính tình nhút nhát ; hoặc bị một «thứ gì»( luật pháp , lương tâm , đạo

đức) ngăn cản . Nghĩ cũng lạ , luân lý của các Cụ dạy : «  phải tốt với mọi người «  , ít khi bảo

« nên xấu với mọi người (để được lợi) ! » Những người giầu sang , phần nhiều gian dảo!

Thì thôi vậy , vì « Tiền không phải là tất cả, tuy không phải không là gì. Đừng quá coi trọng đồng tiền, càng không nên quá so đo, nếu hiểu ra thì sẽ thấy nó là thứ ngoại thân .

Khi ra đời chẳng mang đến, khi chết chẳng mang đi. »
Người ta cũng nói :

      « Người khôn biết kiếm tiền biết tiêu tiền. Làm chủ đồng tiền, đừng làm tôi tớ cho nó. »

                     Nhiều lúc muốn làm « tôi , tớ  của nó » cũng khó !
(sức khỏe, bệnh tật):

 « vẻ vang là quá khứ,vinh quang xưa kia đã trở thành mây khói xa vời,địa vị là tạm thời 

Ngày nay , »Tiền bạc là của con,   » ,nhưng sức khỏe là của mình.

Trong đời tôi , bị ốm đau nhiều , ngày nay tương đối hiểu được lẽ đó , cũng là còn may .

 Phải trông nom cho nó , vì ít gì quí hơn.

Nếu không thì bệnh tật :

 Người ngu gây bệnh (hút thuốc, say rượu, tham ăn tham uống….)

Người dốt chờ bệnh (ốm đau mới đi khám chữa bệnh)

Người khôn phòng bệnh , chăm sóc bản thân, chăm sóc cuộc sống.

Khát mới uống, đói mới ăn, mệt mới nghỉ, thèm ngủ mới ngủ, ốm mới khám chữa bệnh….. Tất cả đều là muộn.


 Kết luận :

Như vậy , bỏ đi tất cả , cũng là ý nghĩa như thế : người ta sinh ra không có gì , Khi sống thì có cảm tưởng đã « làm   nên được mọi sự «  , nhưng khi chết thì cũng chẳng mang gì đi được hết,

có chăng để lại ít kỷ niệm, it tên tuổi  (tốt hay xấu)  nhưng rồi cũng tan đi như mây khói... 

 Vậy , tất cả chỉ là tương đối mà thôi . Khi tuổi già đã đến , thì thu xếp , lúc đi thì sẵn sàng
_đời không là gì  cả , nhưng : _

không gì qúi bằng cuộc đời

 mỗi người phải trách nhiệm đời mình. Sống thế nào , trước khi chết nên được mãn nguyện,

không luyến tiếc. Được như vậy thì tốt, điều cần là phải chân thật với chính mình , và không nên làm thiệt hại ai.

Tác giả là Mai Thế Đức hiện sinh sống tại Paris gửi cho blog Mai Trạchvà gia đình
Đăng bởi http://mai-the-trach.blogspot.com

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét