|
|
Ngày ngắn dần đi. Đêm, cứ vào khoảng gần sáng thì trời lại hơi lành lạnh. Thế mà đã sang tháng Chín lúc nào rồi!
Tháng
chín, những ngày nắng tưng bừng không còn nhiều; một vài chiếc lá đã bắt đầu
rụng xuống mặt hồ; nhưng thời tiết vẫn chưa thay đổi hẳn, tựa như ở vào một lúc
giao thời của một người con gái đương tiến từ giai đoạn bé bỏng sang tuổi dậy
thì.
Người
con gái dậy thì lúc vui, khi buồn, như nũng nịu, như hờn dỗi, thì trời tháng
Chín cũng thế, đương nắng như cười bỗng chẳng nói chẳng năng xịu hẳn mặt lại,
đương tưng bừng nhảy múa bỗng rầu rĩ và nặng trĩu mối buồn lê thê.
Thế
rồi có nhiều khi mấy hạt mưa tím bỗng dưng trút xuống hắt hiu để cho người ta
ngỡ là rét đã về, giục nhau sắm sửa mền êm áo ấm... Thế nhưng mà lầm. Chưa rét.
Rươi đấy mà!
Đương
nắng mà mưa: rươi; đương nóng mà rét: rươi; đương mưa mà nắng: rươi. Có nắng
rươi, có mưa rươi, và do đấy, nếu người ta bị nóng lạnh hay se mình, ngào ngạt
hay yếu phổi, người ta đều hạ một tiếng rất bình hòa: “Rươi đấy!”
Thực,
không ai có thể tưởng tượng được rằng ở đời này lại có một món ăn liên quan tới
thời tiết mật thiết đến như vậy. Mà hơn thế nữa, rươi, món ăn đặc biệt của mùa
thu phương Bắc, lại còn ảnh hưởng cả đến tinh thần, và sức khỏe của người ta.
Ông
hơi ngúng nguẩy mà nói chuyện đến thuốc thang thì sẽ bị gạt đi ngay vì ai cũng
sẽ bảo ông: “Vẽ trò, rươi đấy, ăn rươi đi thì khỏi!”
Rươi
là cái hàn thử biểu; rươi là vị thuốc bách giải mà người ta gán cho một sức
công hiệu như thần; nhưng rươi còn là một mối bí mật để cho người ta hỏi lẫn
nhau trong mấy ngày ngắn ngủi có rươi ăn.
Nó
là thứ sâu gì mà ăn ngon đến thế nhỉ? Nó ở đâu đến mà lại đúng ngày, đúng giờ
như một quyển lịch thế nhỉ? Nó có những chất gì ở trong mình mà ăn sướng khẩu
cái, lại bổ béo như thế nhỉ? Tại làm sao nó bổ mà những người ho, sốt ăn vào
lại độc như thế nhỉ?
Ờ
mà thật thế, cứ đến những ngày cuối thu, tất cả các gia đình Bắc Việt, không nhiều
thì ít, cũng đều ăn rươi, nhưng có lẽ không mấy ai đã thật biết rõ đời con
rươi.
Đương
ngồi ở trong nhà bỗng nghe tiếng những người đàn bà lanh lảnh rao: “Ai mua
rươi! Ai mua rươi ra mua!” người ta bỗng thấy lòng tưng bừng như có muôn đóa
hoa hé cánh và người ta vội vàng chạy ra cửa gọi mua: “Rươi! Rươi!”.
Hỡi
các bà nội trợ, đừng có lần chần lắm mà nhỡ việc, vì rươi không phải là một món
ăn ngày nào cũng có đâu. Cả một năm chỉ có mấy ngày có rươi thôi; mà những ngày
có rươi đó nếu bà không mua nhanh lên thì hết đấy. Cả một mùa không được ăn một
miếng rươi vào miệng, không những bà ân hận, mà người chồng yêu quí của bà rất
có thể lại làu nhàu.
Bởi
vì ở Bắc Việt, ăn rươi là một công lệ, đến mùa mà không được ăn thì như là một
người đàn bà đẹp đã để phí mất tuổi hoa, sau này sẽ nặng một niềm tiếc nhớ...
Chính
người bán rươi cho ta cũng vội vàng. Bán cũng phải nhanh, vừa bán vừa chạy,
không thể kề cà được như hàng cau, hàng bún. Rươi bán cho người ăn phải thật
tươi, nếu lần chần đến quá trưa thì ôi mất, nhiều con chết, ăn không quí bằng
thứ rươi mua sớm. Là vì ai cũng đã biết rươi không phải sản xuất ở ngay Hà Nội
hay vùng ngoại châu thành, nhưng là từ các tỉnh gần miền biển như Hải Phòng,
Hải Dương, Đông Triều, Thái Bình, Kiến An... đem về.
Tính
từ lúc đơm được rươi, qua một chặng buôn đi bán lại rồi chở ôtô về được đến Hà
Nội bán vào buổi trưa, cũng đã mất khá lâu thì giờ; nếu không bán nhanh thì
rươi, chồng chất lên nhau ở trong hai cái thúng của người bán hàng, sẽ chết
nhiều; mà nếu mua về mà không làm để ăn ngay thì ôi, ăn cũng giảm mất một đôi
phần thích thú.
Nhưng
mà hỡi người ăn rươi, anh có biết rằng mỗi khi ăn rươi, anh đã nuốt vào lòng
bao nhiêu là cuộc tình duyên khăng khít của cái giống hải trùng đó hay không?
Anh có biết rằng mỗi con rươi là một câu chuyện đa tình của giống cái thèm
trai, có một tấm lòng ác liệt không?
°
° °
Có
người bảo rươi là một loài sâu bọ ở đồng bằng sống ở dưới những chân lúa, cuống
rạ. Đến mùa, đất vỡ ra (người ta gọi thế là nứt lỗ rươi), rươi hiện lên trên
mặt ruộng. Do đó, có người đã liệt nó vào giống “đông trùng hạ thảo” và cho
rằng sức bổ béo của nó không quá những con dế mèn, châu chấu.
Những
nhận xét đó không giải thích được một phần nào nguyên nhân tại sao chỉ những
ruộng ở gần bể mới có rươi và cũng không cho ta thấy tại sao rươi chỉ nhất định
có vào những ngày mùng 5 tháng 9, hai nhăm tháng 10 và tháng 9 đôi mươi, tháng
10 mùng 5.
Sự
xuất hiện của con rươi vào mấy ngày trong tháng Chín và tháng Mười đó phù hợp
với một câu vè mà người ta dùng để đố nhau:
Con
gì bé tí tì ti.
Mình
đi dưới đất, bóng đi trên trời.
Một
năm mấy bận đi chơi,
Đi
thời lở đất, long trời mới yên?
Thật
ra, sự xuất hiện của con rươi quả là có chịu ảnh hưởng của thời tiết thật -
muốn nói cho đúng thì phải nói là chịu ảnh hưởng của tuần trăng.
Nguyên
rươi là một giống hải trùng, sinh sống bằng những con bọ vi ti dưới biển. Vào
những dịp trăng thượng huyền, tháng Giêng, tháng Hai, nước biển rút xuống:
những con rươi đẻ trứng ở ruộng; trứng đó ở cách sâu dưới đất chừng bốn, năm
mươi phân. Vào tuần trăng hạ huyền, nước biển dâng cao, tràn vào các ruộng;
trứng rươi nở ra con rồi nhô ở dưới đất lên và dứt ra từng đoạn như hầu hết các
giống sâu bọ khác.
Mỗi
một đoạn là một con rươi. Nhưng không phải tất cả các đoạn còn ở lại. Con rươi
có đặc điểm là nếu ta chặt đầu nó đi, mà có nước biển thuận tiện cho nó sống
thì nó lại sinh ra đầu khác, chặt đuôi nó thì nó lại sinh ra đuôi khác.
Vào
những ngày mùng 5 tháng 9, 25 tháng 10, tháng 9 đôi mươi, tháng 10 mùng 5, là
những ngày nước thủy triều dâng lên, những con rươi chui ra khỏi mặt đất (người
ta gọi là nứt lỗ rươi) chính là để sống cuộc đời, tình ái.
Những
cánh ruộng gần bể lúc đó đầy rươi: con cái bụng căng lên những trứng, thèm khát
ái tình như giống vật đến ngày “con nước”, không thể ngồi yên một chỗ, phải
nhởn nha đi dạo chơi trong ruộng (và có khi quá chân đi cả ra sông), cũng như
tiểu thư đi “bát phố” để kiếm kẻ giương cung bắn cho một phát tên... tình!
Còn
công tử rươi cũng nhân dịp đó trưng bảnh với chị em, tha hồ mà tán tỉnh, tha hồ
mà gạ gẫm, nhưng “họ” không phải mất công gì cho lắm, vì rươi cũng như mình
hiện nay có cái nạn... trai thiếu, gái thừa. Mười con rươi cái thì mới chỉ có
một con rươi đực mà thôi: con đực chạy chung quanh rươi cái, lượn lờ uốn éo;
con rươi cái, xúc động tâm tình, bài tiết những cái trứng ra ngoài.
Con
rươi đực cũng như con cá đực, rạo rực cõi lòng cũng tiết ra một thứ nước để bao
bọc lấy những trứng đó của con rươi cái... rồi lại đi tìm một mối tình duyên
khác mới hơn, nhưng chưa chắc đã lạ hơn.
Kết
cục là con rươi đực chết (kiếp nam nhi có mong manh!) nhưng có một điều an ủi
là đã để lại cho đời một kỷ niệm: những cái trứng chìm sâu xuống đất để sang
năm lại sinh ra một lũ rươi con, nối dõi tông đường, lo việc hương khói nhà
rươi và cũng là để làm một... món ăn đặc biệt cho những khách sành ăn nơi Bắc
Việt.
Khoảng
thời gian trong một năm mà giống rươi từ dưới đất nhoi lên để làm nhiệm vụ ái
tình, chính là quãng đời hoa mộng nhất trong kiếp con rươi vậy.
Nhưng
đau đớn là cuộc hôn lễ ấy hoặc vừa cử hành xong hoặc đương cử hành thì loài
người đã đem những cái lưới riêng (gọi là xăm) hay những cái vợt làm bằng vải
mỏng vét cả đàn cả lũ cho vào thúng đem về.
°
° °
Rươi
thường chỉ hiện về đêm, không lên ban ngày. Vì thế, người ta chỉ bắt rươi về
ban đêm. Muốn cho dễ dàng công việc, người ta - nhất là về vùng Hải Dương, Đông
Triều - thường đốt đèn, đốt đuốc lên để bắt rươi; rươi thấy ánh đèn, cho là
thiên đường, lại càng lượn khỏe để cùng nhau đú đởn. Và kết quả là cả lũ
cùng... chết vì tình!
Đông
Triều - thường đốt đèn, đốt đuốc lên để bắt rươi; rươi thấy ánh đèn, cho là
thiên đường, lại càng lượn khỏe để cùng nhau đú đởn. Và kết quả là cả lũ
cùng... chết vì tình!
Chở
được về đến Hà Nội, con rươi tính ra ít nhất cũng đã bị tù đày trong năm, sáu
tiếng đồng hồ. Nhiều con đã chết, nhưng cũng có nhiều con còn sống. Nhìn vào
một thúng rươi, ta thấy chúng có nhiều màu khác nhau: xanh nhờ nhờ, đỏ đùng
đục, vàng mờ mờ, lại có khi xám nhạt như màu bạc ô; tất cả quằn quại trong một
thứ nhớt quánh như hồ. Nhớt đó, người ta gọi là vẩn, và chính cái vẩn đó đã
nuôi sống con rươi trên cạn.
Bây
giờ, nếu ta bắt một con rươi còn sống mà đem thả xuống nước, ta sẽ thấy nó uốn
cả mình đi mà lượn rất nhanh. Một phần bơi nhanh được như thế cũng là vì hai
hàng lông tơ ở chung quanh mình; nhưng lông ấy không phải chỉ có công dụng đó,
hơn thế, lông ấy còn là những “ăng ten” dẫn điện, những cái lông có tính cách
rung động để cho con đực “mồi chài” con cái và để cho con cái “tống tình” con
đực.
Người
ta đã thử lấy một chất khoa học làm rụng hàng lông “tống tình” đó đi thì con
vật bị “bỏ rơi” ngay, không những đờ đẫn ra như chết, mà lại còn bị đồng bào
“phớt lạnh”.
°
° °
Tháng
Chín, tháng Mười, thường thường trời bắt đầu rét, đêm nằm gần về sáng, đã phải
dùng đến chăn bông. Những buổi chiều tà, ngồi ở cạnh mâm cơm có ánh đèn hồng rủ
xuống, vợ chồng cùng ăn cơm có món rươi, cùng nghĩ đến những cuộc tình ái của
loài rươi, đưa mắt nhìn nhau cùng nghĩ rằng trong khi ăn như thế là ăn bao
nhiêu cuộc giao tình, mấy ai không thấy trái tim rung nhè nhẹ như dạo một bản
đàn hòa âm...
Này,
con rươi không phải chỉ đẹp về lý tưởng như thế mà thôi; xét theo khoa học, nó
lại còn có tính cách bồi bổ sức khỏe cho người ăn nữa đấy.
Cách
làm ra món cũng chẳng khó khăn gì lắm. Cần nhất là lúc làm lông phải dùng nước
nóng cho già, quấy đều, nhặt cho hết rác, rồi rửa đi rửa lại nhiều nước cho
thật sạch. Để ráo đi một lúc, bà có thể làm nhiều món để ông xơi, mà món nào
cũng rất có thể ngon; nhưng thường thì có rươi, ta vẫn quen thưởng thức mấy món
chính là chả rươi, rươi hấp, rươi xào, rươi nấu và rươi đúc với trứng.
Riêng
tôi, tôi thích ăn món rươi xào với niễng thái chỉ (nếu không có niễng thì dùng
măng tươi hay củ cải). Vỏ quít thái nhỏ, ướp với nước mắm, hành tây đảo với mỡ
thơm ngào thơm ngạt lên thì cho rươi vào xào chín rồi xúc ra; bỏ thêm mỡ vào
chảo, đổ đồ độn xào lẫn với thịt dọi thái chỉ (đã luộc qua) cho tí muối vào
nước luộc thịt, mười phần chín đến tám phần thì bỏ rươi vào, đảo lên cho thật
đều...
Mùi
thơm tỏa ra lúc đó nịnh khứu giác của người ta đáo để nhưng mà đừng hấp tấp,
hỡi người bạn sành ăn! Anh phải chờ cho chín kỹ đã (rươi có một đặc điểm là xào
lâu không nát: trái lại, lại dai), bắc ra, đập trứng và bỏ hành hoa, trộn mau
tay cho đều.
Chao
ôi! Đĩa rươi đó vừa mềm không khô, chế một ít dầu vừng, rắc mấy lá gấc thái nhỏ
và mấy ngọn rau mùi vào, gia vừa hạt tiêu, để lên trên bàn, khói bốc lên nghi
ngút mà ăn ngay thì nuốt đến đâu sướng đến đấy, không chịu được.
Có
nhiều người cho là trứng khét, làm hại mất mùi rươi, lúc xào cho nấm hương vào
thay trứng. Lại cũng có nhà xào rươi ra nhiều nước, lúc ăn miếng rươi có ý nóng
lâu hơn; nước chan lại ngọt, có ý thích thú hơn là ăn khô xâm xấp.
Nhưng
đã dùng rươi thì muốn ăn cách nào cũng thế, cần phải cho đủ cay mới được; ớt
làm nổi hẳn vị rươi lên một cách thần tiên, ăn một miếng, húp một ít nước cho
gia vị thật vừa, ta nghe thấy dâng lên một phong vị rất lạ lùng: béo, vừa đủ
ngọt, không bùi hẳn như nhộng mà nhai lại hơi sừn sựt - và ta tưởng tượng như
ta ăn những con ong non mới lấy ở khoái ra, thơm vừa vặn, không ngào ngạt nhưng
ý nhị.
Thêm
vào đó, trần bì (vỏ quýt) thơm một mùi hăng hăng, lá gấc ngọt thoang thoảng,
thìa là và rau mùi thơm cái mùi thơm của hoa cỏ đồng quê; tất cả nâng đỡ lẫn
nhau, hòa hợp với nhau để tạo nên một hương vị thật tiết tấu, tưởng chừng như một
bản đàn tuyệt diệu, chỉ thiếu một nét là hỏng cả.
Phổ
thông hơn cả là chả rươi. Rươi trộn với thịt băm, đập trứng, thìa là, thêm vài
nhát vỏ quít băm nhỏ, tất cả ướp với nước mắm ngon, trộn đều, đổ vào chảo, rán
nho nhỏ lửa thôi; món này thơm “chết mũi”, láng giềng, hàng xóm ngửi thấy không
chịu được.
Lúc
ăn, cho tí hạt tiêu, điểm mấy cái rau mùi, dùng lúc đương nóng hổi.
Rươi
hấp ăn thanh hơn một chút: cũng thịt, hành củ, vỏ quít, thìa là và nước mắm
(xin đừng quên dăm sáu tai mộc nhĩ cho thơm mà giòn) nhưng không dùng đến mỡ,
chỉ trộn đều rồi hấp.
Vì
rươi là một món ăn hiếm có trong một năm lại được người ta yêu chuộng, nên
nhiều nhà tìm cách giữ rươi để có thể gửi biếu xén bạn bè, quyến thuộc ở xa hay
là giữ để ăn dần, thỉnh thoảng một chút, cho sướng ông thần khẩu.
°
° °
Có
thể giữ rươi theo hai lối: rươi rang hay là làm mắm rươi. Rươi rang mà muốn làm
cho cẩn thận thì nên dùng nồi đất lót lá chuối rồi để rươi lên trên, rang đều
tay một lát rồi lấy một cái nồi đất khác chụp lên, đốt rơm như kiểu nhà quê hầm
cá; rươi lấy ra, giòn tan mà không khô, giữ được hàng tháng, muốn gửi biếu xén
ai ở thật xa cũng được.
Cái
thứ rươi rang này, cho vào hộp đậy thật kín, gặp hôm nào gió hiu hiu, trời buồn
buồn, lấy ra mà gói kiểu chả Sài Gòn, ăn với rau xà lách, thơm, mùi, tía tô,
kinh giới, xương sông, chấm nước mắm giấm ớt, cũng hay đáo để.
Nhưng
mà thú hơn một bực là mắm rươi. Cứ đến mùa rươi, thường các bà nội trợ đảm đang
vẫn đích thân làm một hai bình, đem ủ cho thật ngấu rồi cất đi thỉnh thoảng đem
ra ăn với ruốc bông, rau cần, cải cúc, vỏ quít, thơm, mùi, lạc rang giã nhỏ,
hành hoa, gừng và rau xà lách.
Ăn
như thế mà lại gia thêm thịt luộc ba chỉ, không thể nói là ngon được; phải nói
là ăn “cứ tỉnh cả người ra”. Ăn như thế, không mất cái vị rươi ngòn ngọt lại phảng
phất tanh tanh; mà có khi đang ăn sực nghĩ rằng mình đang được dùng một của
trái mùa, ta sướng rợn lên như được đặc hưởng ân tình với một người đẹp ở một
nơi u tịch, không ai hay biết.
°
° °
Đã
có bao nhiêu bận, ngồi nhấm nháp miếng chả rươi thật kỹ, nghĩ đến cái ngon đậm
đà của miếng quà đất nước, tôi đã nhớ ra rằng có bao nhiêu người con đất Việt
như tôi, chẳng may lại không được ăn rươi - kẻ ăn rươi, người chịu bão - hay
không biết ăn rươi! Tôi thấy tiếc cho họ, mà lại ngậm ngùi một chút.
°
° °
Không
phải chỉ có y học phương Đông mới nhận thấy rằng rươi có tính chất ôn, ăn vào
thêm sức khỏe; ngay khoa học mới, phân tách con rươi, cũng thấy rằng rươi bổ
lắm - mà cái phần bổ của nó nếu có kém thì chỉ kém lòng đỏ trứng, ngoài ra hơn
hết các món ăn bổ khác.
Thật
thế, một món ăn có nhiều chất lân, chất cái và tới mười một phần trăm chất đạm,
không phải là lúc nào cũng tìm thấy dễ dàng đâu! Chính vì nó có một tính cách
rất bổ như vậy, cho nên những người nào ngúng nguẩy, ho sốt, trẻ con cam sài
đều không nên ăn, mà những người mới yếu dậy ăn cũng độc.
Ngay
những người bình thường không được khỏe lắm, ăn rươi cũng có thể không chịu,
sinh đầy. Muốn chế hóa cái đầy đó, sả-chi-du (essence de citronnelle) là một
môn thuốc hiệu nghiệm. Vì thế càng nghĩ, ta lại càng thấy rằng làm món rươi, tự
các cụ ta truyền lại, phải có vỏ quít (trong có chất dầu chanh) thật là tài đặc
biệt, vì không những vỏ quít đã làm dậy mùi rươi lại có tánh cách chế hóa cái
độc của rươi đi, ta có thể ăn nhiều một chút mà không hại đến con tì, con vị.
Nghĩ
đến sự tài tình đó của người, ta không khỏi lạ cho cái khéo của Trời. Ờ mà lạ
thật, cứ có rươi là có quít; rươi và quít cùng tốt đôi; không có món rươi nào
mà lại có thể làm không vỏ quít.
°
° °
Nhưng
tài tình hơn cả là cùng con rươi mà ăn khác món thì các gia vị cũng phải chế
biến đi một chút mới ngon. Chả rươi không phải dùng lá gấc và gừng; rươi hấp
phải có mấy cái tai mộc nhĩ; rươi xào phải có thìa là mới xong; nhưng đến cái
mắm rươi ăn với hôm he bông tại sao không có rau cần và cải cúc thì hỏng kiểu?
Riêng
tôi không thể nào quan niệm được một bữa mắm rươi “ra dáng” mà lại thiếu hai
món rau quan yếu đó. Thiếu nó, thật y như một người đàn bà đẹp mà vô duyên: tẻ
lắm.
Trái
lại, ăn một bữa mắm rươi đủ vị, không những ngon miệng mà lại đẹp mắt nữ: mắm
rươi ở dưới bát, tôm he xé thật bông ra phủ lên trên, trông như một bát san hô,
thế rồi đến lúc ăn, gắp đủ các thứ rau vào bát, rải mắm lên trên. Màu mắm vàng
tươi nổi bật hẳn lên trên màu trắng trong của men bát, màu xanh mát của rau,
màu vàng nhạt của gừng và màu vàng thẫm gần ngả đỏ của vỏ quít, ai không biết
ăn mắm mà trông thấy cũng phải thèm lên thèm xuống.
Ăn
mắm sống mãi mà chán thì đem chưng lên. Chưng mắm với trứng, gia một cùi dìa đường
tây vào rồi khuấy lên như khuấy bột, mắm gần đặc thì cho vỏ quít, lạc rang vào.
Thứ
mắm chưng này cũng ăn với rau sống, nhưng gia thêm một hai nhánh tỏi tươi thì
lại càng nổi vị hơn. Thơm gọi là nức mũi! Người ốm phải ăn kiêng, lắm lúc thấy
không chịu được, cũng cố đòi ăn một miếng.
Nhưng
mà coi chừng đấy nhé! Một, hai miếng mắm ăn vào tưởng là chiều ông Thần Khẩu tí
ti chẳng có gì quan hệ, ấy thế mà chưa biết chừng chỉ chiều hôm trước, sáng hôm
sau là thấy kiến hiệu ngay. Nhất là đàn bà mới ở cữ thì lại càng nên thận
trọng.
“Chín
tháng ăn rươi, mười tháng ăn nhộng”, qua câu tục ngữ đó có phải các cụ muốn
khuyên những người đàn bà ở cữ mà kiêng chưa được đủ chín tháng thì đừng nên
dùng món rươi chăng? Hay đó chỉ là câu: “tháng Chín ăn rươi, tháng Mười ăn
nhộng” mà dân gian truyền khẩu rồi hóa ra sai lạc.
Dù
sao, ta cũng thấy món rươi đi rất sâu vào văn nghệ Việt Nam. Nội trong các món
ăn thuần túy của đất nước tôi nghĩ rằng có lẽ món rươi được nhắc nhở đến nhiều
nhất trong văn nghệ bình dân; không những rươi đã làm chủ đề cho nhiều câu tục
ngữ phương ngôn, mà lại còn là một thứ thách đố, một đầu đề khuyên răn, một
phương pháp xem thiên văn của những người dân chất phác.
Này,
cứ ngồi ngẫm nghĩ thì có món ăn nào trên thế giới lại được nhắc đến nhiều và được
dân gian thi vị hóa đến như thế hay không?
Ấy
thế mà rươi lại không phải là một món ăn đắt đỏ. Một lọ mắm rươi, nào có đáng
bao lăm; nhưng có ai đã từng xa vắng cố đô lâu ngày, bặt tin nhạn cá, mà một
buổi sáng bất thần có người gửi đến cho một lọ mắm rươi nho nhỏ gói vào trong
mảnh giấy bóng kính màu hồng thì mới có thể quan niệm được hết cái đẹp của rươi
và tất cả thi vị của đất nước tiềm tàng trong đó.
Không
cần phải thư từ gì kèm theo dài dòng. Chỉ một chữ nhỏ thôi và một lọ mắm, người
nhận được quà có thể mủi lòng, chảy nước mắt vì có lẽ không có thứ quà gì nhắc
nhở ta nhiều kỷ niệm đằm thắm và sâu xa đến thế.
Nước
ta là một nước sống bằng nghề nông, mà rươi là một sản phẩm của ruộng đất bao
la Bắc Việt, cũng như là cốm.
Nhưng
mà ở xa nhà thấy cốm thì lòng chỉ buồn nhè nhẹ, thấy ruốc hay trà mạn sen thì
lòng nặng nhớ nhưng mà vẫn vui tươi, tại sao cứ thấy rươi thì lại buồn rã rượi?
Tôi
nghĩ tại cốm, tại trà, tại ruốc... là những quà phong lưu mà đẹp cao sang,
nhưng rươi thì trái hẳn đẹp một cách quê mùa, bình dị, đẹp cái mảnh đất hiền
hòa của xứ sở ta.
Trông
thấy cốm, ta nhớ đến những dải thóc nếp hoa vàng man mác, có những cô gái vừa
hái vừa làm; trông thấy trà mạn sen, thấy ruốc, ta nhớ đến những người mẹ già
thương con, những cô em gái thương anh, những người yêu thương người yêu, ngồi
giã ruốc, sấy chè gửi cho nhau; nhưng đến món mắm rươi!...
Màu
vàng tái của mắm rươi nhắc ta nhớ lại màu đất của đồng ruộng mịn mỡ, làm cho ta
yêu mà như đau nhói ở tim, vì hình ảnh của những người làm ruộng chân lấm tay
bùn ở dưới mưa dầu nắng lửa. Nhớ anh em khôn xiết, thương đồng bào bao nhiêu!
Ăn một miếng mắm ở phương xa, bao nhiêu là kỷ niệm đất nước cũng đi theo luôn
vào lòng mình: người khách tha hương thấy đồng bào tuy là cách mặt mà vẫn
thương mình, vừa cảm động, vừa thương thân, sao cho khỏi vừa mừng, vừa tủi?
Tôi
còn nhớ những người ở tản mác dưới những phương trời xa lạ cả Âu lẫn A, hồi
trước chiến tranh vẫn gửi những lá thư về nhà nói với mẹ, với chị “cho xin một
lọ mắm rươi”, và tôi thích nghĩ lan man về những nỗi lòng của họ khi hạ bút
viết nên câu đó.
Ờ
mà, ở Tàu, ở Nhựt, ở Pháp, ở Anh, nào thiếu gì đâu những quà ngon của lạ, mà
sao người khách tha hương vẫn cứ đăm đắm nhớ đến “cái món ấy” của quê nhà?
Thì
ra dù quan sơn cách trở, giữa người dân lưu lạc và đất nước bao giờ cũng có
những dây hữu ái nối hai thâm tình lại với nhau.
Và
khi nghĩ rằng mối dây liên lạc đó không phải là vàng mà cũng chẳng phải là bạc,
không là chủ nghĩa này, lý thuyết nọ mà cũng không là giải pháp ấy, phái đảng
kia, nhưng chỉ là một con rươi, một chút rươi làm thành mắm, tôi thấy muôn hoa
ở trong lòng hé cánh như những bàn tay búp bê vẫy gọi nhau và tôi muốn cúi đầu
xuống cảm ơn - cảm ơn bất cứ ai - đã cho người mình có con rươi, biết ăn rươi,
và làm được những món rươi ăn thích thú và thơm ngon đến thế!
Nguồn : Miếng ngon Hà Nội (Vũ Bằng) VN.Thư quán