7 - 5 - 1954
Đã mấy hôm
nay đài truyền thanh Quốc gia Pháp, đài Paris-Inter , các báo buổi sáng, buổi
chiều ngày nào cũng loan tin những trận đánh ác liệt ở biên giới Việt-Trung (tài liệu lịch sử sau này gọi là “Chiến dịch
biên giới”). Người ta hồi hộp theo dõi cuộc rút lui đẫm máu của binh đoàn
Charton-Lepage trên những con đường đèo núi đá vôi hiểm trở, được mô tả rất
sinh động qua các bài viết của các phóng viên chiến trường Lucien Bodard
(France-Soir), Robert Guillain (Le Monde) gửi về. Tin Thất khê rồi Đông khê lần
lượt rơi vào tay quân đội Việt Nam như những “tiếng sét nổ ra trong bầu trời
yên tĩnh”…
…Nay đã là
năm 1954. Tại Việt Bắc quê nhà những tin chiến thắng liên tiếp từ mặt trận Điện
Biên Phủ bay đến làm nức lòng người Việt xa xứ. Người ta tự nhiên thấy cần gặp
mặt những người đồng bào của mình nhiều hơn. Gặp để trao đổi tin tức, để chia
xẻ niềm vui, lòng tự hào được là người Việt Nam chiến thắng. Và ngày bao năm
chờ đợi trong mọi trái tim người Việt cuối cùng rồi cũng đã đến “Điện Biên Phủ
đã thất thủ”
Vì thế hôm
nay bà con Việt kiều nô nức tới họp mặt hy vọng được nghe những “tin chiến sự
sốt dẻo” từ bên nhà gửi sang.
Khỏi phải
nói niềm kiêu hãnh và sự vui mừng của người Việt Nam ở Pháp là như thế
nào ! Tuy nhiên niềm vui phải dồn nén để khỏi làm thương tổn lòng tự ái
dân tộc của bạn bè người Pháp.
Một hồi
chuông reo báo hiệu khai mạc. Anh Nguyễn Duy Tân, người dẫn chương trình quen
thuộc, giới thiệu nội dung buổi họp gồm hai phần. Phần đầu là tin thời sự nước
nhà, phần hai sẽ là một chương trình văn nghệ đặc biệt. Bộ đồ lớn mà anh mặc
làm cử toạ lại phỏng đoán sẽ có một điều gì quan trọng sắp xảy ra.
Qua báo chí
Pháp, người Việt mới chỉ thấy được tính chất ác liệt của chiến sự. Ở đây diễn
giả còn cho cử toạ thấy được tinh thần đoàn kết, gương hy sinh “tất cả cho
chiến thắng” của nhân dân và quân đội Việt Nam. Bà con Việt kiều hiểu được ý
nghĩa của chiến tranh nhân dân hơn và càng vững lòng tin tưởng ở thắng lợi ngày
mai.
Rồi chương
trình văn nghệ đặc biệt mà Việt kiều mong đợi cũng đã đến ! Đèn phòng họp
mờ dần. Chỉ còn tấm màn nhung đỏ trên sân khấu được chiếu sáng. Sau 3 tiếng gõ
cộp cộp quy ước tấm màn nhung từ từ mở rộng. Và kìa anh NNH., giọng ca vàng của
Việt kiều, đã bước ra chào khán giả và giới thiệu anh sẽ hát một bài hát nóng
hổi tính thời sự, bài “Trường ca Sông Lô” của Văn Cao từ trong nước vừa gửi
sang. Anh lịch sự ra dấu giới thiệu người đệm đàn là anh Cao Xuân Toàn ôm một
cây accordéon to quá khổ so với tầm vóc của anh. Những hợp âm réo rắt rồi giọng
hát trầm hùng của anh H. vang lên. “Sông
Lô sóng ngàn Việt Bắc bãi dài ngô lau, núi rừng âm u”…Thu ru bến nắng vàng từng
nhà mờ biếc chìm một màu khói Thu . Nhưng sông Lô đã dậy sóng khi tàu chở
quân xâm lược hùng hổ kéo qua. “Sông (Lô) gầm âm vang tiếng trái phá”
cùng với “thây giặc trôi ngập bờ”. Tàu giặc đã bị diệt tan, sông Lô trở
lại êm đềm “Dòng sông Lô trôi.Dòng sông
Lô trôi”. Hai anh H. và Toàn cúi chào
trong tiếng vỗ tay kéo dài của khán giả.
Màn nhung
vừa khép lại lại mở ra ngay sau đó. Trên sân khấu còn tối đen chợt vang lên lời
giới thiệu diễn biến chính của trận đánh Thất Khê – Đông Khê. Khán giả trầm trồ
vì giọng “đầm” khá chuẩn của người giới thiệu. Đây là một giọng nói mới. Mấy
anh bạn ngồi sau bảo nhau đó là tiếng chị Nguyễn Thị Chỉnh, con gái BS Nguyễn Viêm
Hải. một trí thức nổi tiếng, vừa từ Hà Nội sang. “…và đây là cảnh bộ đội ta
giải phóng đồn Đông Khê” lời chị Chỉnh vang vang. Sân khấu sáng dần trong
tiếng tiểu liên nổ giòn cùng những buớc chân chạy rầm rập và tiếng hô xung
phong. Bóng những anh bộ đội thoắt ẩn thoắt hiện, lúc bên phải lúc bên trái vừa
chạy vừa nổ những tràng tiểu liên rất đanh. Rồi sân khấu lúc này đã sáng trưng
nhưng không một bóng người. Một loạt tiếng reo mừng chiến thắng vọng đến từ xa
xa. Rồi kìa một tiểu đội chiến sỹ đầu mang mũ lá rộng vành cài lưới nguỵ trang,
túi gạo quàng quanh áo trấn thủ rầm rập tiến vào. Đi đầu là một anh bộ đội to
cao (anh Đặng Xuân Phong) tay giương cao cờ đỏ sao vàng. Các chiến sỹ vừa đi
vừa cất cao lời ca “vào Đông Khê lần đầu tiên trong chiến dịch biên giới…”
hoà với tiếng vỗ tay rộn ràng. Khán giả cũng náo nức vỗ tay hoà nhịp. Các chiến
sỹ sau khi chạy một vòng quanh sân khấu đã tập hợp theo hàng ngang hai bên
người đội trưởng. Lá quốc kỳ trên tay anh đội trưởng lúc này được phất lên,
tung bay như reo mừng chiến thắng. Toàn thể khán phòng đều đứng bật dậy. Tiếng
hoan hô, tiếng vỗ tay dội lên như sấm. Người ta không còn nghe rõ lời ca. Rất
nhiều người miệng cười rạng rỡ mà mắt nhoè vì cảm động.
Phải nói là
khán phòng hoan hỉ trong niềm vui không bờ bến…trừ một người từ lúc mọi người đứng dậy hoan hô đến giờ vẫn ngồi im,
mặt đỏ lên không phải vì vui mừng mà quai hàm bạnh ra vì tức giận. Người đó
là Le Curieux (tên thật hợp với nghề
“dòm dỏ” của anh ta) thanh tra cảnh sát quận 5 nổi tiếng, chuyên theo dõi Việt
kiều tại Quartier Latin.
(Trích Hồi
ký của một Việt kiều tại Pháp 1949-1956 của Mai Thế Trạch, có
sửa chữa 2014)
Bài có liên quan :